Chốn công sở tập hợp đủ kiểu người khác nhau, là nơi mọi tình huống “khó đỡ” đều có thể xảy ra. Những câu chuyện xung quanh mối quan hệ giữa sếp – nhân viên, giữa các đồng nghiệp, thậm chí là giữa vợ/chồng sếp… đều được dân công sở bàn ra, tán vào không dứt.

Đang xem: Tránh những “cạm bẫy” công sở

*

Các cô gái cần có bản lĩnh trước những “cạm bẫy chết người” nơi công sở (ảnh minh họa)

Quá nhiều lần bị đưa vào tình thế khó xử, cô gái quyết định làm một nhân viên tự do. Cô nhiều lần khẳng định, mình không xinh xắn, không ăn mặc hở hang hay nói chuyện dễ dãi, bởi vậy, mọi vấn đề đều xuất phát từ bản tính trăng hoa của những người đàn ông kia chứ không phải từ cô.

“Thấy đa số các ý kiến đều cho rằng mình dễ dãi hoặc ăn mặc hở hang. Bản thân mình tự biết, mình chơi với bạn bè rất vô tư, không dễ dãi và ăn mặc cũng không hở hang. Vậy nên hãy ngưng đổ lỗi cho các nạn nhân các bạn ạ”, cô viết.

Cô gái trẻ cũng khẳng định, cuộc sống là 20% sự kiện xảy ra, còn 80% là cách ta phản ứng của bản thân với các sự kiện ấy. Các cô gái không nên vì “một phút yếu lòng” mà có hành động sai trái.

Tâm sự về cám dỗ tình tiền nơi công sở của cô gái trẻ thu hút sự quan tâm đặc biệt của dân mạng. Đa phần mọi người đều đồng cảm với nỗi khó xử và đồng ý với cách giải quyết của cô.

“Cứng rắn lên bạn nhé. Người như bạn hiếm lắm. Mình thấy quá nhiều trường hợp ngoại tình dân công sở rồi. Chúc bạn luôn giữ được lập trường của bản thân”, nick name V.C.H. viết.

“Không biết bạn là ai nhưng đồng cảm quá. Mình cũng như bạn, không xinh đẹp, không trang điểm, không quần này áo nọ, giày dép cao gót… nhưng gặp kẻ biến thái hoài. Và mình cũng chọn cách tránh né, không trả lời tin nhắn… thậm chí, còn có lúc muốn bỏ học nhưng không thể bỏ được vì còn cả tương tai”, nick name H.V. đồng cảm.

#13923: Cám dỗ tình và tiền nơi công sở!

Chào các bạn!

Mình năm nay 27 tuổi, đã ra trường 4 năm. Hiện tại, sau khi trải qua một số biến cố thì công việc của mình là Freelancer. Mình thừa nhận, mình là đứa hèn nhát khi không dám đối mặt để giải quyết mọi việc mà thường lựa chọn tránh mặt. Phải nói mình khá thường xuyên bị gạ gẫm về tình cảm khi đi làm, mặc dù bản thân chẳng xinh đẹp gì cho cam.

Công việc đầu tiên của mình khi vừa ra trường là làm trợ lý cho giám đốc kinh doanh. Giám đốc của mình khi đó 45 tuổi chưa có gia đình. Hôm ấy, sếp trực tiếp phỏng vấn mình, phỏng vấn xong nói mình đến làm luôn, rồi còn rất nhiệt tình hỏi nhà trọ ở đâu, tiện đường đi làm cùng sếp đỡ tốn kém.

Mình nói tự đi, tự về được nên không cần. Một tuần đầu tiên, sếp hướng dẫn, chỉ bảo mình nhiệt tình, tỏ ra đặc biệt quý mến vì bảo mình nhanh nhẹn và hay cười, còn trêu mình là cố gắng làm ở đây sếp giới thiệu cho cháu sếp. Mình chỉ cười, không ý kiến gì.

Nhưng đặc biệt là các chị làm cùng văn phòng tỏ ra cực kì khó chịu với mình. Mình cũng không hiểu nguyên nhân. Buổi tối đi làm về sếp hay gọi hỏi thăm xem mình về chưa, cảm thấy công việc như nào, có gì khó khăn không, rồi có hôm còn gọi lúc 11h đêm, nói tập dần cho mình quen với công việc.

Rồi thì công việc của trợ lý đôi khi phải đi tiếp khách cùng sếp. Mình là đứa uống được kha khá nhưng không thích uống nên vào mâm chỉ mời mỗi người 1 chén nhỏ, rồi tự uống 1 chén để xin phép không uống nữa nên không bao giờ bị say.

Rồi thì cũng đến một ngày, sếp nói có cảm tình với mình ngay lần đầu gặp mặt, cho sếp một cơ hội được không? Đúng là đời mà! Lúc đó mình chỉ muốn khóc luôn cho rồi, vì lúc đó mình cực kỳ, cực kỳ khó khăn, nhà mình rất nghèo, bố mình đang ở viện, mình đi làm, cuối tuần vào viện với bố thay cho anh trai để anh về vì chị dâu chuẩn bị sinh em bé. Mình đã vay bạn bè quá nhiều để sống vài tháng lúc bố ở viện nên mình chẳng có tiền. 200.000 đồng đối với mình cũng là nhiều nữa.

Mình chỉ muốn công việc bình thường, sáng đi tối về như các bạn khác mà sao khó thế. Mnh từ chối sếp (sếp không biết hoàn cảnh nhà mình lúc đó) và sau đó là chuỗi ngày ỉ ôi, tỉ tê, nào là anh có thể lo cho em, anh có đầy đủ nhà và xe chỉ còn lấy vợ thôi, rồi anh giúp em đi lên trong công việc, anh rất quý em, rất yêu em, em là người đầu tiên…

Xem thêm:

Trong khi đó các chị ở cơ quan ghét mình ra mặt, xì xào to nhỏ sau lưng mình. Mình cố gắng được 1 tháng thì nghỉ vì không muốn mệt mỏi rồi không được trả lương vì hàng loạt lý do. Và tận 2 năm sau, thi thoảng mình vẫn nhận được cuộc gọi từ số máy lạ là sếp đó gọi hỏi thăm mình.

Đấy mới là bước đầu tiên thôi!

Công việc thứ hai của mình là làm sales oto. Mình chuyển về một tỉnh lẻ, không có người quen. Lần này không phải sếp mà là đồng nghiệp nam. Buổi đầu tiên sau khi liên hoan công ty, sếp có phân công các đồng nghiệp nam đưa các bạn nữ về, mình có nói không cần nhưng sếp nói đó là trách nhiệm. Và hôm đó đã suýt chút nữa thành ác mộng đời mình.

Mình để xe lại công ty, một anh đồng nghiệp nam mà sếp chỉ định đưa mình về. Trên đường đi có vấn đề xảy ra, anh đã cố tình đi vào đường vắng, dừng xe bắt mình xuống (đoạn đường đó mình không biết và mình cũng vừa chuyển đển đây nên không quen nhiều người).

Vì chẳng quen ai nên mình gọi thẳng cho sếp, nói anh ý không thể đưa về vì quá say. Sau khi nói chuyện với sếp anh ý cũng đồng ý đưa thẳng về nên may mắn là chỉ bị đụng chạm nhẹ, không vấn đề gì.

Còn sau đó, có lần sếp gọi mình đi ăn cơm khách, mình xin phép nói phải đi học thêm ngoại ngữ, sếp bảo mình mang sách đi đến bài nào sếp dạy tiếp cho. Và rất nhiều lần phải đi về muộn nên mình xin nghỉ việc.

Công việc thứ 3 của mình là trong một tổ chức kiểu 70% vốn nhà nước, làm nghỉ thứ 7 và chủ nhật. Vợ con ở xa, sếp mình ở trọ gần khu trọ với mình. Mình đã tưởng được yên ổn nhưng không, sếp nói xa vợ con buồn, thường rủ mình đi ăn cơm, đi uống nước. Mình tìm mọi lý do để từ chối và chuyển chỗ ở.

Chuyển chỗ ở cũng chẳng xong, sếp thường hay nhắn tin cho mình hỏi chuyện công việc, gia đình, người yêu, rồi hay tìm lý do đến phòng mình nhưng mình không cho. Rồi có buổi sếp nhắn tin cho mình là “Anh thử tán em xem có đổ không nhé. Anh chưa có vợ thì anh tán em rồi, giờ cứ thử thôi”.

Mình thực sự mệt mỏi với người như vậy, mình không phải là đứa ghê gớm để thẳng thừng chửi bới, chỉ có thể nhẹ nhàng nói anh có gia đình rồi, ngồi giải thích dài dòng rồi im lặng nên họ tiếp tục. Và sau rất nhiều lần như vậy mình lại xin nghỉ việc.

Còn một số công việc nữa nhưng hầu như nếu không thể giải quyết dứt điểm thì mình lựa chọn nghỉ việc. Và hôm nay mình cũng vừa nhận được tin nhắn hỏi thăm của một trong số sếp cũ không phải 3 người trên.

Sau khi mình nói mình đang làm tự do sếp lại ngỏ ý muốn giúp. Các sếp cứ nửa đêm mới ngỏ lời giúp thôi, chỉ cần mình yếu lòng một chút, nhắn lại một dòng là có khi bị đánh ghen rồi.

Nên phải thật cứng rắn các bạn ạ. Nửa đêm nhắn tin tốt nhất là không trả lời. Cuộc sống là 20% sự kiện xảy ra và 80% là cách ta phản ứng với các sự kiện ấy. Như mình, mình chẳng can đảm để đối mặt thì mình lựa chọn nghỉ việc để tránh mặt luôn.

Số mình cũng quá nhọ đi. Bản thân mình bình thường, không xinh đẹp, không cao, mông nhỏ, ngực cũng chỉ đủ dùng, quần áo thì chỉ quần jean áo phông. Chỉ được cái hay cười thôi.

Trước đây mình có viết một bài về việc mình thường xuyên bị gạ tình từ khi còn là sinh viên, thấy đa số các ý kiến đều cho rằng bản thân mình dễ dãi hoặc do mình ăn mặc hở hang. Bản thân mình tự biết, mình chơi với bạn bè rất vô tư, không dễ dãi và ăn mặc cũng không hở hang. Vậy nên hãy ngưng đổ lỗi cho nạn nhân các bạn ạ.

Xem thêm:

Bạn bè mình chơi cùng cũng không hiểu tại sao mình gặp phải nhiều người như vậy. Nhưng thôi đời mà, mình cứ vui vẻ, sống không thẹn với lương tâm là được. Cũng may mắn là mình đến giờ vẫn chưa có gì gọi là bị xâm phạm về thân thể quá nặng nề. Chẳng ai có thể giúp mình tránh những cái đó. chỉ có bản thân mình thôi, đừng nói là vì một phút yếu lòng. Ai cũng có rất nhiều phút yếu lòng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *